Văn học dân gian phát triển phong phú, nhiều thể loại, phản ánh cuộc sống tâm tư, nguyện vọng, đặc biệt văn học Nôm phát triển đến đỉnh cao:
Truyện Kiều của Nguyễn Du – phản ảnh bất công và tội ác của xã hội phong kiến. Tác phẩm Chinh Phụ Ngâm của bà Đoàn thị Điểm: bênh vực phụ nữ, đề cao nhân phẩm và vẻ đẹp của người phụ nữ.
Cung oán ngâm khúc của Nguyễn Gia Thiều.
Thơ của Bà Huyện Thanh Quan: ca ngợi phong cảnh thiên nhiên, thể hiện nỗi nhớ nước thương nhà.
Thơ Hồ Xuân Hương châm biếm, đả kích sâu cay, chĩa mũi nhọn vào thói hư tật xấu của xã hội đương thời, bênh vực quyền sống của người phụ nữ,
Thơ của Cao Bá Quát, Nguyễn Văn Siêu, truyện Nôm khuyết danh.
Tranh dân gian: tranh Đông Hồ thể hiện tinh thần thượng võ, cuộc sống lao động giản dị, ấm no, truyền thống hào hùng.
Kiến trúc: chùa Tây Phương, chùa Hương Tích, cung điện,lăng tẩm các vua triều Nguyễn ở Huế, Khuê văn Các ở Văn Miếu – Hà Nội.
Nghệ thuật tạc tượng, đúc đồng như 18 tượng vị tổ ở chùa Tây Phương, 9 đỉnh đồng lớn ở Huế. Năm 1993 UNESCO công nhận cố đô Huế là di sản văn hóa thế giới.
Được mở rộng như làm đồng hồ, kính thiên lý, chế tạo máy xẻ gỗ chạy bằng sức nước, tàu thủy chạy bằng hơi nước, chứng tỏ khả năng sáng tạo của nhân dân ta, nhưng không được nhà nước khuyến khích.